Nếu ai đó hỏi tôi, thứ kỳ diệu và trong sáng nhất trên đời là gì, tôi sẽ không do dự mà trả lời ngay, đó là trí tưởng tượng của trẻ thơ.
Con gái vừa tròn 5 tuổi của tôi chưa được gặp bố lần nào. Do tính chất công việc và dịch bệnh 2 năm gần đây nên kể từ ngày cưới nhau, anh chỉ về được một lần vào đầy tháng của con. Có lẽ để bù đắp cho chuyện tình yêu xa hàng trăm cây số của chúng tôi, ông Trời đã mang một cô công chúa nhỏ dễ thương và lanh lợi, đặt kề cạnh tôi mọi khoảnh khắc, giúp tôi mạnh mẽ và vui vẻ hơn rất nhiều suốt những năm xa chồng một mình xây dựng cuộc sống.
Mặc dù chỉ được thấy bố qua những cuộc gọi video và qua lời kể từ mẹ, từ ông bà, nhưng bé con của tôi luôn hào hứng mỗi khi nhắc về bố. Đôi khi công việc hay sóng đường truyền khiến những cuộc gọi không thể thường xuyên, nhưng một việc đều đặn bé luôn làm mỗi tối trước khi ngủ, là hỏi mẹ về bố. Những lời kể của mẹ đi vào giấc mơ của con, vỗ về giấc ngủ yên dịu dàng.
Cuối tháng này anh về, cũng là tháng sinh nhật anh nên tôi dự định sẽ mua chiếc bánh kem nhỏ. Quay sang con gái đang nghêu ngao mấy câu hát, tôi thầm thì:
_ Sam này, bánh kem cho bố nên mua màu gì nhỉ?
Hỏi thế thôi, chứ tôi biết chắc mẩm thế nào sinh nhật năm nay anh sẽ được thổi nến trên chiếc bánh màu hường kèm hoa lá, vì công chúa của tôi thích màu hồng lắm. Nghĩ đến đó tôi đã không nhịn được mà mở miệng cười. Nhưng câu trả lời của bé lại khiến tôi bất ngờ:
_ Dạ màu xanh dương ạ. Vì bố là một thuyền trưởng mà!
Tôi ngỡ ngàng rồi bật cười xoa đầu con, hỏi:
_ Sao con lại nghĩ thuyền trưởng với màu xanh dương?
_ Thì mẹ vẫn hay kể bố là thuyền trưởng, bố lái tàu, dưới biển xanh, trên trời cũng xanh, ngoài đảo cũng có cây cỏ xanh nữa. À còn có rau xanh bố với các chú trồng nữa cơ mà!
Ôi đúng là công chúa nhỏ của tôi, những lời tôi kể về bố đều ghi nhớ cả.
_ Thế còn trang trí bánh kem? – Tôi hỏi tiếp – Để hình ảnh bố đứng lái tàu nhỉ?
_ Hmmm… – Con bé ngập ngừng đăm chiêu nhìn lên trần nhà rồi lại quay sang tôi, hồn nhiên đáp – Con chưa thấy bố lái tàu sẽ như thế nào. Khi nào bố về, con sẽ hỏi.
Tôi bỗng ngớ người ra một chút. Tự dưng mắt tôi hơi cay…
_ Mẹ, mẹ thấy bố lái tàu chưa? Mẹ kể con nghe đi!
Tiếng con bé kéo tôi về thực tại. Đến giờ kể chuyện đi ngủ rồi.
_ Mẹ cũng chưa thấy. Nhưng mẹ nghĩ đến hình ảnh bố đứng trên khoang tàu, thật chỉnh tề, mắt tập trung hướng về phía trước, ở phía xa kia là biển khơi tít tắp, có đàn chim hải âu bay lượn hát cho bố nghe nữa…
Những lời dịu êm từ mẹ đi vào tâm trí một đứa trẻ 5 tuổi có lẽ đã hóa thành một bức tranh xinh đẹp nào đó. Bức tranh về người bố là một chiến sĩ hải quân, cương trực vững vàng trên những con tàu xa nơi biển đảo, sẵn sàng bảo vệ sự bình yên cho Tổ Quốc.